Wednesday, December 24, 2014


Một Khúc Đời Tôi

(Họa bài Nỗi Nhớ Bâng Quơ của thi sỹ Anh Tú)

Ba sáu năm trôi, đời… số không!
Quay về dĩ vãng xót xa lòng
Ngày xưa, một chiếc xuồng tam bản
Kẻ chống người chèo trên khúc sông

Dạo ấy trời Nam mẹ đứng trông
Thằng con gục ngã, nước bềnh bồng
Cửu Long trôi xác về quê cũ
Cha vớt mang chôn cuối cánh đồng

Tôi uống nước sông thoảng gió đông
Bên vàm Chợ Lách đậm màu hồng
Thịt da đồng loại hòa giòng lệ
Thấm mãi trong tim tận đáy lòng

Định mệnh xô đời đến gió giông
Tôi tìm lẽ sống giữa hầm chông
Chân tay chảy máu, bầm sưng húp
Nước mắt mang hồn nỗi đợi mong

Bửu Tùng
Dec. 24, 2014

Nỗi Nhớ Bâng Quơ*


Đông đến thật rồi có biết không?
Cắt da lạnh lẽo tận tim lòng
Sương chiều xát muối vào nỗi nhớ
Nhớ em cùng nhớ một giòng sông.

Muốn biết bên trời có ngóng trông
Cánh chim dang dở nợ tang bồng
Phải lìa quê cũ đầy thương cãm
Với kẻ ước chia một chữ đồng.

Nhớ thật nhiều, xưa, cứ mỗi đông
Mùa này áo lạnh tím xanh hồng
Nụ cười mừng rỡ khi ta gặp
Như muốn trao nhau cả nỗi lòng.

Trời đất vô tình bổng bão giông
Đường đời khắp nẻo ngập gai chông
Ngọt bùi thay đổi thành cay đắng
Định mệnh éo le nát ước mong.

Anh Tú
December 18, 2014
*Tặng một bạn thân ở quê tôi.

Sầu Đông *


Đã mấy đông rồi anh nhớ không ?
Dường như quên mặt cách xa lòng
Chốn xưa người cũ còn mong nhớ
Trên chiếc xuồng con cặp mé sông.

Từ đó đến giờ em vẫn trông
Người đi chưa phỉ chí tang bồng
Ngày về hun hút trời thăm thẳm
Hiu quạnh mình em với ruộng đồng.

Thao thức đêm dài ngại gió đông
Sầu dâng khóe mắt nhạt môi hồng
Dòng sông Phú Đức êm đềm quá
Nhớ chiếc xuồng xưa nát cõi lòng.

Mong ước trời trong, lặn gió giông
Đón người tri kỹ vượt gai chông
Ai về bên ấy cho tôi nhắn
Rằng có người yêu vẫn nhớ mong…

Phú Thạnh
20/12/2014.
*Họa Nỗi Nhớ Bâng Quơ của Anh Tú

No comments:

Post a Comment